Thứ Ba, 4 tháng 12, 2012

thơ Đỗ Duy Ngọc









Khi về
Đỗ duy Ngọc

Khi về tóc chẳng còn xanh
Gió hoang mang thổi xoáy thành rong rêu
Phố phường không một tiếng kêu
Khoảng trống phía trước tiêu điều phía sau

Khi về bước thấp bước cao
Chân run tay yếu tim cồn cào đau
Ngàn trùng thấm thoát trôi mau
Trăm năm giữa cuộc bể dâu được gì
Khi về rồi lại vội đi
Hàng cây phố cũ còn chi ngước nhìn
Ngoái đầu nhìn lại lặng im
Ngẩng lên mai mốt thất kinh tuổi già
Khi về gió thét mưa la
Chim tan tác tổ quê nhà mất tăm
Mỏi chân tìm một chỗ nằm
Gác tay qua cửa trăng rằm đẫm sương
Khi về ngựa lỏng dây cương
Quẩn quanh quanh quẩn con đường buồn tênh
Con phố cũ chẳng còn tên
Mình ta ngơ ngác bên thềm nhà xưa
Khi về đứng khóc dưới mưa
Nỗi đau li biệt như vừa hôm qua
Khi về lòng bỗng vỡ oà
Đà Nẵng-tháng 11.2012
Đỗ Duy Ngọc

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét