cs Khánh Ly Đêm thế giới đang dồn một lần Trên đất nước tôi gọi Việt Nam Đêm bát ngát những khu trại giam Đời thênh thang thu hẹp dần dần Đêm em bé lên mười cũng gần Anh chiến sĩ gốc biệt động quân Đêm thiếu nữ áo đơn tạm thu Ngồi kề vai gái giang hồ lo Đêm đấu tố, và thủ tiêu Đêm săn bắt cho đầy chỉ tiêu Người chết nhanh, người phát điên Đêm cáo chung tự do nhân quyền Đêm nhức buốt phang bằng chầy vồ Vang tiếng thét sau cùng "Tự do" Đêm có tiếng súng sau trại giam Người tù binh chết bên bìa rừng Đêm thế giới đang dồn một lần Trên miếng đất đã thừa lầm than Đêm trút xuống hố sâu diệt vong Là Việt Nam nước tôi buồn tênh
Ngày mai lênh đênh trên sông Hương, Theo gió mơ hồ hồn về đâu, Sóng sầu dâng theo bao năm tháng, ngóng về đường lối cũ tìm em!
Thương em thì thương rất nhiều mà duyên kiếp lỡ làng rồi Xa em ! lòng anh muốn nói bao lời gió buông lả lơi Hình bóng đã quá xa mờ dần theo thời gian Kiếp sau xin chắp lời thề cùng sống bước lang thang.
Em ơi ! tình duyên lỡ làng rồi còn đâu nữa mà chờ, Anh đi lòng vương vấn lời thề nhớ kiếp sau chờ nhau. Tha hương lòng thương nhớ ngày nào cùng tắm nắng vườn đào Gió xuân sang anh buồn vì vắng bóng người yêu.
Rồi mai khi anh xa kinh đô Em khóc cho tàn một mùa thơ Nhớ người em nương theo cơn gió Ru hồn về dĩ vãng mộng mơ.
Thương anh thì thương rất nhiều mà ván đã đóng thuyền rồi Đa đoan trời xanh cắt cánh lìa cành khiến chim lìa đôi Chiều xuống mưa gió tiêu điều reo trên dòng Hương Tháng năm chưa xóa niềm sầu vì đứt khúc tơ vương.
Anh ơi, đời đã lỡ hẹn thề thì đâu có ngày về Xa anh đời em tắt nụ cười héo hắt đôi làn môi Đêm đêm đèn le lói một mình ngồi ôm giấc mộng tình Kiếp sau đôi tim hòa chào đón ánh bình minh...
Năm 1954, nhạc sĩ Lê Hoàng Long quen cô gái có cái tên khá dễ thương: Lê Thu Hiền. Gia đình cô gái này vốn là người Bắc định cư tại Sài Gòn. Tình cảm hai người ngày càng đằm thắm, và ông luôn tin rằng cuộc tình ấy sẽ mang đến những điều như ông hằng mong ước. Bỗng một ngày, cô nói với ông rằng có người đang hỏi cưới cô. Ông liền liều đến nhà cô để gặp người bố và thưa chuyện hai đứa, nào ngờ chẳng ngăn được số phận, thời gian sau cô thật sự đi lấy chồng, lấy anh giám đốc trường dạy lái xe Auto Ecole Mayer.
Đó là thời điểm giáp tết Ất Mùi (1955), ngày cô lên xe hoa, ông ngồi ở quán cà phê cạnh nhà cô, nhìn thấy cô mặc lễ phục cô dâu, ôm bó hoa trắng. Đám cưới ấy to lắm, đoàn rước dâu đi một vòng rồi mới về nhà chú rể. Mỗi vòng bánh xe quay là mỗi lần nghiền nát tim ông. Nỗi buồn, sự đau đớn dâng ngập trong lòng ông. Đoàn xe cưới qua đi, ông bần thần trở về căn gác trên đường Lý Thái Tổ, vùi mình trầm tư và lúc ấy dường như bao nhiêu nỗi đau lại tuôn ra. Bài Gợi giấc mơ xưa được ra đời trong trạng thái đó. Thương em thì thương rất nhiều mà duyên kiếp lỡ làng rồi… Cả phần nhạc lẫn phần lời chỉ hoàn thành trong vòng khoảng 10 phút!
Ông đưa bài hát này cho ca sĩ Mạnh Pháp, và được phát đầu tiên trên đài phát thanh Pháp Á. Bài hát trở nên nổi tiếng, và câu chuyện tình trong bài hát được nhiều người quan tâm. Vì sao ông đang ở Sài Gòn mà bài hát được bắt đầu bằng Ngày mai lênh đênh trên sông Hương? Vì ngay từ cái lúc nhìn người yêu đi lấy chồng, ông đã quyết tâm từ bỏ Sài Gòn để chạy trốn nỗi đau. Ông ra Huế, dù bao nhiêu người ngăn cản. Trong khoảng thời gian này, ông lao vào nhiều mối tình để tìm quên. Ca sĩ có, diễn viên cũng có. Hầu hết đều cảm mến ông từ bài hát Gợi giấc mơ xưa. Nhưng 2 năm sống ở Huế ông đau xót nhận ra một điều rằng, ông chẳng thể nào quên mà ngược lại, càng nhớ nhung nhiều hơn. Mối tình ấy trong ông quá sâu đậm, mỗi con đường, mỗi âm thanh đều gợi cho ông nhớ về ngày xưa Ngày mai lênh đênh trên sông Hương, Theo gió mơ hồ hồn về đâu? Sóng sầu dâng theo bao năm tháng, ngóng về đường lối cũ tìm em! Thương em thì thương rất nhiều mà duyên kiếp lỡ làng rồi Xa em ! lòng anh muốn nói bao lời gió buông lả lơi. Hình bóng đã quá xa mờ dần theo thời gian. Kiếp sau xin chắp lời thề cùng sống bước lang thang. Em ơi ! tình duyên lỡ làng rồi còn đâu nữa mà chờ, Anh đi lòng vương vấn lời thề nhớ kiếp sau chờ nhau. Tha hương lòng thương nhớ ngày nào cùng tắm nắng vườn đào. Gió xuân sang anh buồn vì vắng bóng người yêu. Rồi mai khi anh xa kinh đô. Em khóc cho tàn một mùa thơ. Nhớ người em nương theo cơn gió. Ru hồn về dĩ vãng mộng mơ. Thương anh thì thương rất nhiều mà ván đã đóng thuyền rồi. Đa đoan trời xanh cắt cánh lìa cành khiến chim lìa đôi Chiều xuống mưa gió tiêu điều reo trên dòng Hương. Tháng năm chưa xóa niềm sầu vì đứt khúc tơ vương. Anh ơi, đời đã lỡ hẹn thề thì đâu có ngày về. Xa anh đời em tắt nụ cười héo hắt đôi làn môi. Đêm đêm đèn le lói một mình ngồi ôm giấc mộng tình. Kiếp sau đôi tim hòa chào đón ánh bình minh.
NƯỚC SÔNG NÀO CHẲNG MÁT CHẲNG NGON Phạm Thế Mỹ cs Khánh Ly
Ôi mùa Xuân nào không nghe tiếng pháo Ôi trời xanh nào trên cao trên cao Ôi kỷ niệm nào không thương không nhớ Ôi vết thương nào không đau không đau Ôi trái tim nào không mơ không mơ
ÐK:
Ðất có đất nào mà lúa chẳng lên Nhánh nhánh lúa nào nhuộm máu anh em Ôi quê hương nào của Chú của Ba Ôi quê hương nào của Má của Em
Nước nước mắt nào của Nó của Ta Nước nước mắt nào từ những con tim Ôi máu dân nào chẳng thắm chẳng tươi Ôi nước sông nào chẳng mát chẳng ngon
Ôi bàn tay nào xa cây súng máu Ôi làn môi nào hôn nhau hôn nhau Ôi kỷ niệm nào không thương không nhớ Ôi vết thương nào không đau không đau Ôi trái tim nào không yêu không yêu
ÐK:
Rồi mờ dần..... Ôi nước sông nào chẳng mát chẳng ngon
Kỷ Niệm Phạm Duy Lệ Thu Cho tôi lại ngày nào Trăng lên bằng ngọn cau Me tôi ngồi khâu áo bên cây đèn dầu hao Cha tôi ngồi xem báo Phố xá vắng hiu hiu Trong đêm mùa khô ráo tôi nghe tiếng còi tàu . Cho tôi lại chiều hè, tôi đi giữa đường quê Hai bên là hương lúa, xa xa là ngọn tre Thấp thoáng vài con nghé Tiếng nước dưới chân đê Tôi mê trời mây tía không nghe mẹ gọi về . Cho tôi lại nhà trường bao nhiêu là người quen Không ai thù ai oán Ai cũng bảo tôi ngoan . Tôi yêu thầy tôi lắm Nhớ tiếng nói vang vang Tôi theo tà áo trắng cô em bạn cùng đường Cho tôi lại một mùa mưa đêm buồn ngoại ô Ðêm đêm đèn trong ngõ soi sáng mảnh tim khô Tôi mơ thành triệu phú cứu vớt gái bơ vơ Tôi mơ thành thi sĩ đem thơ dệt mộng hờ . Cho tôi lại còn nhiều cho tôi lại tình yêu tôi không đòi khôn khéo, tôi không đòi bao nhiêu Cho tôi lòng non yếu dễ khóc dễ tin theo Cho tôi thời niên thiếu cho tôi lại ngày đầu Cho đi lại từ đầu chưa đi vội về sau xin đi từ thơ ấu đi vui và bên nhau Trong tim thì sôi máu khóe mắt có trăng sao Bông hoa cài trên áo, trên môi một nguyện cầu Cho đi lại từ đầu chưa đi vội về sau . Cho đi lại từ đầu chưa đi vội về sau .....