cs Khánh Ly Đêm thế giới đang dồn một lần Trên đất nước tôi gọi Việt Nam Đêm bát ngát những khu trại giam Đời thênh thang thu hẹp dần dần Đêm em bé lên mười cũng gần Anh chiến sĩ gốc biệt động quân Đêm thiếu nữ áo đơn tạm thu Ngồi kề vai gái giang hồ lo Đêm đấu tố, và thủ tiêu Đêm săn bắt cho đầy chỉ tiêu Người chết nhanh, người phát điên Đêm cáo chung tự do nhân quyền Đêm nhức buốt phang bằng chầy vồ Vang tiếng thét sau cùng "Tự do" Đêm có tiếng súng sau trại giam Người tù binh chết bên bìa rừng Đêm thế giới đang dồn một lần Trên miếng đất đã thừa lầm than Đêm trút xuống hố sâu diệt vong Là Việt Nam nước tôi buồn tênh
Ngày mai lênh đênh trên sông Hương, Theo gió mơ hồ hồn về đâu, Sóng sầu dâng theo bao năm tháng, ngóng về đường lối cũ tìm em!
Thương em thì thương rất nhiều mà duyên kiếp lỡ làng rồi Xa em ! lòng anh muốn nói bao lời gió buông lả lơi Hình bóng đã quá xa mờ dần theo thời gian Kiếp sau xin chắp lời thề cùng sống bước lang thang.
Em ơi ! tình duyên lỡ làng rồi còn đâu nữa mà chờ, Anh đi lòng vương vấn lời thề nhớ kiếp sau chờ nhau. Tha hương lòng thương nhớ ngày nào cùng tắm nắng vườn đào Gió xuân sang anh buồn vì vắng bóng người yêu.
Rồi mai khi anh xa kinh đô Em khóc cho tàn một mùa thơ Nhớ người em nương theo cơn gió Ru hồn về dĩ vãng mộng mơ.
Thương anh thì thương rất nhiều mà ván đã đóng thuyền rồi Đa đoan trời xanh cắt cánh lìa cành khiến chim lìa đôi Chiều xuống mưa gió tiêu điều reo trên dòng Hương Tháng năm chưa xóa niềm sầu vì đứt khúc tơ vương.
Anh ơi, đời đã lỡ hẹn thề thì đâu có ngày về Xa anh đời em tắt nụ cười héo hắt đôi làn môi Đêm đêm đèn le lói một mình ngồi ôm giấc mộng tình Kiếp sau đôi tim hòa chào đón ánh bình minh...
Năm 1954, nhạc sĩ Lê Hoàng Long quen cô gái có cái tên khá dễ thương: Lê Thu Hiền. Gia đình cô gái này vốn là người Bắc định cư tại Sài Gòn. Tình cảm hai người ngày càng đằm thắm, và ông luôn tin rằng cuộc tình ấy sẽ mang đến những điều như ông hằng mong ước. Bỗng một ngày, cô nói với ông rằng có người đang hỏi cưới cô. Ông liền liều đến nhà cô để gặp người bố và thưa chuyện hai đứa, nào ngờ chẳng ngăn được số phận, thời gian sau cô thật sự đi lấy chồng, lấy anh giám đốc trường dạy lái xe Auto Ecole Mayer.
Đó là thời điểm giáp tết Ất Mùi (1955), ngày cô lên xe hoa, ông ngồi ở quán cà phê cạnh nhà cô, nhìn thấy cô mặc lễ phục cô dâu, ôm bó hoa trắng. Đám cưới ấy to lắm, đoàn rước dâu đi một vòng rồi mới về nhà chú rể. Mỗi vòng bánh xe quay là mỗi lần nghiền nát tim ông. Nỗi buồn, sự đau đớn dâng ngập trong lòng ông. Đoàn xe cưới qua đi, ông bần thần trở về căn gác trên đường Lý Thái Tổ, vùi mình trầm tư và lúc ấy dường như bao nhiêu nỗi đau lại tuôn ra. Bài Gợi giấc mơ xưa được ra đời trong trạng thái đó. Thương em thì thương rất nhiều mà duyên kiếp lỡ làng rồi… Cả phần nhạc lẫn phần lời chỉ hoàn thành trong vòng khoảng 10 phút!
Ông đưa bài hát này cho ca sĩ Mạnh Pháp, và được phát đầu tiên trên đài phát thanh Pháp Á. Bài hát trở nên nổi tiếng, và câu chuyện tình trong bài hát được nhiều người quan tâm. Vì sao ông đang ở Sài Gòn mà bài hát được bắt đầu bằng Ngày mai lênh đênh trên sông Hương? Vì ngay từ cái lúc nhìn người yêu đi lấy chồng, ông đã quyết tâm từ bỏ Sài Gòn để chạy trốn nỗi đau. Ông ra Huế, dù bao nhiêu người ngăn cản. Trong khoảng thời gian này, ông lao vào nhiều mối tình để tìm quên. Ca sĩ có, diễn viên cũng có. Hầu hết đều cảm mến ông từ bài hát Gợi giấc mơ xưa. Nhưng 2 năm sống ở Huế ông đau xót nhận ra một điều rằng, ông chẳng thể nào quên mà ngược lại, càng nhớ nhung nhiều hơn. Mối tình ấy trong ông quá sâu đậm, mỗi con đường, mỗi âm thanh đều gợi cho ông nhớ về ngày xưa Ngày mai lênh đênh trên sông Hương, Theo gió mơ hồ hồn về đâu? Sóng sầu dâng theo bao năm tháng, ngóng về đường lối cũ tìm em! Thương em thì thương rất nhiều mà duyên kiếp lỡ làng rồi Xa em ! lòng anh muốn nói bao lời gió buông lả lơi. Hình bóng đã quá xa mờ dần theo thời gian. Kiếp sau xin chắp lời thề cùng sống bước lang thang. Em ơi ! tình duyên lỡ làng rồi còn đâu nữa mà chờ, Anh đi lòng vương vấn lời thề nhớ kiếp sau chờ nhau. Tha hương lòng thương nhớ ngày nào cùng tắm nắng vườn đào. Gió xuân sang anh buồn vì vắng bóng người yêu. Rồi mai khi anh xa kinh đô. Em khóc cho tàn một mùa thơ. Nhớ người em nương theo cơn gió. Ru hồn về dĩ vãng mộng mơ. Thương anh thì thương rất nhiều mà ván đã đóng thuyền rồi. Đa đoan trời xanh cắt cánh lìa cành khiến chim lìa đôi Chiều xuống mưa gió tiêu điều reo trên dòng Hương. Tháng năm chưa xóa niềm sầu vì đứt khúc tơ vương. Anh ơi, đời đã lỡ hẹn thề thì đâu có ngày về. Xa anh đời em tắt nụ cười héo hắt đôi làn môi. Đêm đêm đèn le lói một mình ngồi ôm giấc mộng tình. Kiếp sau đôi tim hòa chào đón ánh bình minh.
NƯỚC SÔNG NÀO CHẲNG MÁT CHẲNG NGON Phạm Thế Mỹ cs Khánh Ly
Ôi mùa Xuân nào không nghe tiếng pháo Ôi trời xanh nào trên cao trên cao Ôi kỷ niệm nào không thương không nhớ Ôi vết thương nào không đau không đau Ôi trái tim nào không mơ không mơ
ÐK:
Ðất có đất nào mà lúa chẳng lên Nhánh nhánh lúa nào nhuộm máu anh em Ôi quê hương nào của Chú của Ba Ôi quê hương nào của Má của Em
Nước nước mắt nào của Nó của Ta Nước nước mắt nào từ những con tim Ôi máu dân nào chẳng thắm chẳng tươi Ôi nước sông nào chẳng mát chẳng ngon
Ôi bàn tay nào xa cây súng máu Ôi làn môi nào hôn nhau hôn nhau Ôi kỷ niệm nào không thương không nhớ Ôi vết thương nào không đau không đau Ôi trái tim nào không yêu không yêu
ÐK:
Rồi mờ dần..... Ôi nước sông nào chẳng mát chẳng ngon
Kỷ Niệm Phạm Duy Lệ Thu Cho tôi lại ngày nào Trăng lên bằng ngọn cau Me tôi ngồi khâu áo bên cây đèn dầu hao Cha tôi ngồi xem báo Phố xá vắng hiu hiu Trong đêm mùa khô ráo tôi nghe tiếng còi tàu . Cho tôi lại chiều hè, tôi đi giữa đường quê Hai bên là hương lúa, xa xa là ngọn tre Thấp thoáng vài con nghé Tiếng nước dưới chân đê Tôi mê trời mây tía không nghe mẹ gọi về . Cho tôi lại nhà trường bao nhiêu là người quen Không ai thù ai oán Ai cũng bảo tôi ngoan . Tôi yêu thầy tôi lắm Nhớ tiếng nói vang vang Tôi theo tà áo trắng cô em bạn cùng đường Cho tôi lại một mùa mưa đêm buồn ngoại ô Ðêm đêm đèn trong ngõ soi sáng mảnh tim khô Tôi mơ thành triệu phú cứu vớt gái bơ vơ Tôi mơ thành thi sĩ đem thơ dệt mộng hờ . Cho tôi lại còn nhiều cho tôi lại tình yêu tôi không đòi khôn khéo, tôi không đòi bao nhiêu Cho tôi lòng non yếu dễ khóc dễ tin theo Cho tôi thời niên thiếu cho tôi lại ngày đầu Cho đi lại từ đầu chưa đi vội về sau xin đi từ thơ ấu đi vui và bên nhau Trong tim thì sôi máu khóe mắt có trăng sao Bông hoa cài trên áo, trên môi một nguyện cầu Cho đi lại từ đầu chưa đi vội về sau . Cho đi lại từ đầu chưa đi vội về sau .....
Bên bờ sông Seine ta ngồi ta khóc Phạm Duy Mai Hương Bên bờ sông Seine ta ngồi ta khóc Nỗi đớn đau tràn ngập cả kinh thành Như gió lạnh làm băng giá nẻo đường Như tuyết phủ vùi chôn nghĩa địa buồn Bên bờ sông Seine ta ngồi ta nhớ Tiếng võng đưa đều đặn buổi trưa hè Tiếng sáo diều chiều xa vắng, vọng về Trẻ gọi trâu rộn rã bờ đê. Bên bờ sông Thương ngày xưa phơi phới Nước chẩy đôi dòng nhưng lòng ta vui Ta hát say sưa tiếng hát đong đưa Bên bờ sông Hương tình ta thấp thoáng Câu hát câu hò ta tặng người thương Ta hát vang vang tiếng hát quê hương Bây giờ ta xa dòng sông năm cũ Như chim lạc tổ như ma lạc mồ Thương nhớ ơ hờ giọng hát nghìn xưa Bây giờ tìm đâu cầu tre lắt lẻo
Qua khúc sông đào tới nẻo người yêu Câu hát trong chiều, giọng hát tìm nhau. Bên bờ sông Seine ta ngồi ta khóc Đã thấm sâu khổ nhục kiếp lưu đầy Ma mất mộ, tìm không thấy cuộc đời Bên bờ sông Seine ta thành tượng đá Ta lắng thinh bỏ mặc những nhân tình Trong hiu quạnh, chờ mong tháng ngày lành Sưởi hồn ta, đổi kiếp... tái sinh. Bên Bờ Sông Seine Ta Ngồi Ta Khóc
Lời 1:
Còn đây giây phút này.
Còn nghe tiếng hát nụ cười xinh tươi,
Còn trông ánh mắt còn cầm tay nhau.
Ngày mai xa cách nhau.
Một người gối chiếc cô phòng,
Còn người góc núi ven rừng chân mây đầu gió.
Còn đây đêm cuối cùng.
Nhìn em muốn nói chuyện người Kinh Kha,
Ngại khơi nước mắt nhạt nhoà môi em.
Người đi giúp núi sông.
Hàng hàng lớp lớp chưa về,
Người người nối tiếp câu thề: “Dành lấy quê hương”.
Hỡi người anh thương chưa tròn thề ước.
Nhưng tình đất nước đâu phải khi cho mình dệt mộng thắm kết uyên ương.
Phương trời anh đi xa xôi vạn lý.
Đêm nằm gối súng chung ánh trăng nhưng đôi đường ly cách trong tình thương.
Và xin em hiểu rằng: “Dù nơi chiến tuyến mịt mờ mưa bay, lòng anh vẫn nhớ tình người hôm nay”.
Đường đi biên giới xa. Lòng này thách với tang bồng, đừng sầu má thắm phai hồng. Buồn lắm em ơi.
Lời 2:
Còn đây giây phút này.
Còn nghe tiếng hát dập dìu bên hoa,
còn trông bóng dáng người mình thương yêu.
Ngày mai xa cách nhau,
Một người góc núi chân đèo,
Còn người gối chiếc cô phòng đêm Đông một bóng.
Còn đây đêm cuối cùng.
Đà ai réo rắc nhạc lòng chia ly,
Sợ khi nước mắt buồn người ra đi.
Đường mây chân núi xa,
Dù ngàn nắng lửa mưa dầu, lòng người nhất quyết không đầu:”Dành lấy mai sau”.
Hỡi người anh thương chưa tròn thề ước.
Nhưng tình đất nước, ôi lớn lao không đành lòng dệt mối thắm riêng tư.
Phương trời anh đi xa xôi vạn lý.
Đêm nằm gối súng, chung ánh trăng cho người này chạnh nhớ thương người kia.
Và xin em hiểu rằng:
“Người đi giúp nước nào màng danh chi, cầu cho đất nước vượt ngàn gian nguy”.
Đời dâng cho núi sông. Lòng này thách với tang bồng, đừng làm má thắm phai hồng buồn lắm em ơi.
Họa sĩ người Australia Loui Jover tận dụng những trang sách cũ để vẽ ra các bức tranh ấn tượng và khiến người xem bị ám ảnh.
Loui sử dụng bút và mực để vẽ những bức chân dung, phong cảnh đầy cuốn hút trên các trang sách cũ đầy chữ. Anh dùng nhiều trang sách để ghép chúng thành một mặt giấy lớn và vẽ lên đó. Mỗi bức tranh của Loui là một câu chuyện và chất chứa nhiều tâm trạng. Các nhân vật trong trong tranh của Loui đều mang vẻ mặt buồn và u uất.
Loui bắt đầu vẽ kể từ khi anh còn là một đứa trẻ và chưa bao giờ ngừng cầm bút. Mỗi ngày anh đều miệt mài sáng tác và vẽ bất kỳ đâu khi nảy sinh ý tưởng.
1)
chiều nay đường xưa em về
dưới mưa ướt mái tóc thề
trái tim thương nhớ trăm bề nhớ thương
nhớ bao đưa đón sân trường
nhớ công viên vắng bóng hoàng hôn rơi
nhớ bay theo cánh chim trời
anh ơi có nhớ những lời ái ân
anh, anh ơi trăm năm dù úa tàn
con tim còn xây mộng
một lới thề son sắt chưa quên
anh, anh ơi Trưng vương còn ước vọng
yêu anh lòng vững bền
từng ngày mình xa nhau
tình nồng còn hư hao
chiều nay nhìn quanh sân trường
nhớ anh nước mắt tuôn dầm
nhớ rơi trong mắt, nhớ quàng trong tim
nhớ đôi môi ấm hôn mềm
nhớ loang trong nắng giữa hồn riêng em
nhớ bao thư viết trao tình
anh ơi có nhớ mối tình chúng ta
2)
chiều nay mình em trong chiều
nhớ anh, em nhớ thật nhiều
nhớ đêm trăng sang, nhớ chiều thiết tha
nhớ hôm mưa xuống hẹn hò
nhớ đôi tay nắm cho vừa nhớ thương
nhớ giăng trong nắng bên đường
anh ơi thương nhớ tram ngàn nhớ thương
anh, anh ơi trăm năm dù úa tàn
con tim còn xây mộng
một lới thề son sắt chưa quên
anh, anh ơi Trưng vương còn ước vọng
yêu anh lòng vững bền
từng ngày mình xa nhau
tình nồng còn hư hao
chiều nay nhìn mây qua trường
nhớ anh em nhớ ngại ngùng
nhớ anh năm tháng bên đường gió sương
nhớ đôi môi ấm trao tình
nhớ ơi em nhớ trong từng bước chân
nhớ bao năm tháng trao tình
trăm năm anh hỡi xin còn có nhau
Chân Trời Tím Trần Thiện Thanh cs Ngọc Hạ & Nguyên Khang Anh hứa đưa em về nơi chân trời tím. Nghe gió êm qua trái tim từng hoàng hôn Anh chỉ muốn duyên tình hai chúng ta Như ánh sao cao vút cao xa trần gian. Anh hứa đưa em về nơi chân trời tím. Gom hết mây hai đứa xây lâu đài yêu Xin không thiếu trăng vàng trên tóc em khi ánh sao trời đầy mắt người yêu Anh vì lửa khói quê hương, đường hun hút biên cương, một mình ngắm trăng suông Anh về bên ấy thương mong Từng chiều rớt bên sông, em có mơ gì không? Anh chắc em mơ về nơi chân trời tím. Nghe đáy tim mơ ước khi ta tròn đôi Xin yêu ái muôn đời không lẻ loi như sắc mây chân trời tím chiều rơi. ***Nói: Anh yêu những chân trời tím. Màu tím của thắm thiết yêu đương. Của hai đứa chúng mình đi vào tình yêu, đi vào kỷ niệm. Anh sẽ đưa em tới đó. Anh sẽ sống bên em như màu tím và chân trời, nhưng anh biết không bao giờ, không bao giờ chúng ta tới đó... Anh chắc em mơ về nơi chân trời tím. Mơ chúng ta in bóng trên chân trời xa. Nhưng anh biết muôn đời muôn kiếp sau Anh với em không hề đến gần nhau ......